dáng hình thời gian
Ngon như môi hôn khởi đầu ham muốn
thời gian đo bằng đếm đóa sen
bằng sóng Vịnh Hạ Long trên nhìn xuống
thời gian như em - hư thực cạnh bên
hiền như chim, êm tựa gió vô hình
nhưng khi cơn, thành bão nổi tam bành
bom ràn rạt hằm hè lời cảnh báo
không nhìn thấy, thời gian không hư ảo!
như phù thủy, trổ hình da, khắc trán
chịu để chim rạch đuôi mắt dấu chân.
Em - Nàng thơ, sao chẳng hóa thời gian
lướt qua anh, để lại dấu sen vàng?
“như gần như xa”, như thi nhân lạc lối
đạp nát nhàu chăn gối góc phòng the
đèn tắt, mắt nhòe, nhà tranh như nhà ngói
thời gian biến đêm thành nắng ngọ trưa hè
Như môi hôn - trăng lưỡi liềm bầm dập
hôn cồn cào bụng trống sắp men say
thời gian phải tự xanh biếc mỗi ngày
giấc đêm giữa Sài Gòn yêu chẳng mất
Thời gian đuổi những già nua lẩn quất
nhờ tình yêu đích thực quét mây mù
hào sảng mơ phát kiến đất hoang vu
nơi lỗ chỗ hố bom xưa phẳng lại
Thời gian dạy yêu thương là tồn tại
nuôi tâm hồn phong phú những đường cong
Đáy thời gian chằng chịt những dung thông
giao hòa mãi, mở thêm, không khép lại
Huy Dung