xa mẹ
Nay con về không còn thấy mẹ
Hàng cau buồn lặng ánh trăng treo
Lối ngõ vào đất lạnh, sân rêu
Nhà hiu quạnh, bếp tàn vắng khói
Dòng sông trôi lặng lờ ấp ủ
Giọt phù sa bồi đắp nương biền
Đời mẹ Sương-Nắng-Gió triền miên
Để con Ấm-Lành-Vui đến lớp
Dẫu cuộc đời trăm ngàn cay đắng
Vẫn hương thơm, nhụy ngọt trong lành
Mẹ giữ riêng mình bao xót-mặn
Sữa mớm con, vắt kiệt thân gầy
Nhớ buổi rong chơi ngày thơ dại
Mẹ gọi về mắng nhiếc dăm câu
Anh em cùng nhìn nhau nín lặng
Lời dịu hiền, giọng nói khắc khe
Nay lũ con mỗi nhà mỗi đứa
Đứa cày sâu, đứa chốn thị thành
Cây một cội, nhánh, cành khác hướng
Xanh tươi, sạm nắng, lẽ đời trao
Giờ ra đi muốn ngắm lại đàn
Nên cứ nuối, hơi tàn chưa tắt
Chờ đứa phương xa về vuốt mắt
Giây cuối cùng mẹ biệt ly con
Lẽ hồng trần “sinh ký, Tử quy”
Nhưng mất mẹ chẳng gì bù được
Mùa báo hiếu, bùi ngùi nguyện ước
Linh hồn người siêu thoát Tây Phương
Nguyên Hải