tâm bão
Đêm trở gió nghe mưa về gác nhỏ
Tiếng tơ lòng day dứt bậc nhớ thương
Anh đã xa xôi muôn vạn dặm trường
Ngàn dâu cũ còn chong chong niềm nhớ
Em giận anh, giận đến từ hơi thở
Nhưng cũng yêu cho đến cạn suối nguồn
Dù bão lòng chẳng thể nào ngừng tuôn
Sao tâm bão lại yên bình đến lạ?
T.Hà