xuân, ta về đăm b’ri, đ’ray sáp
Xe bon trong mây? mây đưa xe
ai khơi ký ức? tự tràn trề
Bình nguyên trở lại, tìm mây trắng
dấn bước tìm thanh thản tứ bề
Cao Nguyên thân thương! ta đã về!
Qua B’lao
Vào chào thăm
Thời gian đi
nhịp rầm rì
thác đổ
Nghe muôn thuở
cuốn vào thơ
sâu lắng
Tự bao giờ
Thác Chờ
thăm thẳm
như hai ta
tình sâu nghĩa nặng?
Tự bao đời
dáng nước rơi yêu thế
như thân em diễm lệ
tuyệt vời
*
Cớ sao sắp trọn đời người
Mắt nay mới thực trông vời cảnh tiên?
Đâu ngờ một thoáng thiên nhiên
Lòng thơ lai láng tâm thiền vương vương
Trên Thác Khói mù sương
phau phau làn tóc bạc
Uy nghi tim Đ’ray Sáp
vẫn nhuần tưới mười phương
Ngàn năm Đ’ray Sáp thơ
mãi yêu thương rạo rực
cuồn cuộn tình nao nức.
không thổn thức dương tà
xót xa chi lận đận
hờn tủi chi thân phận
tự tại tâm trầm ngâm
ôn lại chuyện xa xăm…