căn nguyên
Nước từ khe đá chảy ra
Suối, sông ra biển phải qua thác ghềnh
Đời người một kiếp lênh đênh
Dạt theo năm tháng bồng bềnh lướt trôi
Ngỡ ngàng chi nữa tôi ơi !
Bình tâm trở ngược tìm nơi cội nguồn
Tự nhiên chẳng có nỗi buồn
Nguồn cơn xao xuyến tại hồn nảy sinh
Nắng về từ buổi bình minh
Khởi bao giông tố bởi tình gió mây
Lá vàng nếu chẳng rời bay
Mầm xanh đâu nỡ để cây lụi tàn
Có niềm vui, có bẽ bàng
Vượt qua vất vả mới nhàn tấm thân
Đường đi hằn lại dấu chân
Nợ vay, vay trả thế nhân đời sầu
Làm sao trở lại từ đầu?
Khi chân lỡ bước bên cầu thời gian !
Cuộc đời chiếc bóng phù vân
Ưu tư vầng trán nếp nhăn phơi bày
Trăm năm cơn mộng vơi đầy
Thà như mây gió thoảng bay lưng trời
Dừng thôi ! mộng tưởng xa xôi
Hòa thân sương khói xuôi đời rong chơi
Hay làm con sóng khơi vơi
Miên man vỗ nhịp hát lời phiêu du
Chuyến hành trình tới thiên thu
Nguồn cơn vạn sự khởi từ căn nguyên