dõi nhìn xa xăm
      
      
      
      
        Ngày tháng ba thơ buồn khô nắng hạn 
Dòng sông mơ thoi thóp giữa bình minh 
Đời thiêu đốt những ước vọng mông mênh
Còn trơ đá lấp cõi tình vụng dại. 
 
Thơ cùng tận chết ngày tàn khắc khoải 
Vần yêu thương dìm tận đáy địa cầu 
Lời khát khao chìm xuống đáy vực sâu 
Còn lại đó ngày thiên thu buồn tẻ. 
 
Đời cách ngăn nên ta nhiều lối rẽ 
Lạc nhau rồi âm vọng giữa mê cung 
Ta cho nhau đôi lời cuối ngại ngùng 
Khô bút mực xếp tàn phai gởi gió. 
 
Hỡi càn khôn sao xoay vần bến đỗ 
Để tình người trôi mãi giữa phù sinh 
Duyên bèo nước cứ còn mãi lênh đênh 
Hư hao mãi một cuộc tình dâng sóng. 
 
Nơi đêm thâu ai chong đèn soi bóng 
Viết vần tình cho vũ trụ thêm vui 
Phía nơi xa ai mãi luống ngậm ngùi 
Tuôn lệ chảy mong sông xưa đầy lại. 
 
Tháng năm trôi ta chờ gì xa mãi 
Hoài công chi nơi dốc gió mù sương 
Đến khi nao mới khai lộ thông đường 
Quay trở lại cùng niềm vui sơ khởi? 
 
Xuân nhà ai trắng đơn mù gió thổi 
Co ro đêm bên vần cạn thơ suông 
Xuân bên ta còn đốt cháy nỗi buồn 
Thơ cùng nắng mà khô lòng mong đợi. 
 
Dõi mắt trông, phương xa buồn vời vợi 
Thơ khô dòng. Tim héo hắt xa xăm 
Phải tình ta chỉ như hòn đá lăn 
Qua năm tháng để tan thành cát bụi? 
 
100308