mộng chẳng thành
Ta ví hồn mình như lá thu
Cuối mùa, hai mặt đẫm sương mù
Rã rời, chết lịm trong băng giá
Mấy thuở lá tàn ướm tương tư!
Niềm mơ ước ơi, tựa trăng sao
Đâu đưa tay hái những ngọt ngào
Sao lại rớt rơi hoài nhung nhớ
Gom đến vạn lần trái thương đau ...
Khoảng cách đôi mình là Đại dương
Câu thơ đâu thể dựng lối đường
Nên ta, muôn thuở hai bờ bến
Nhìn vần vụn vỡ ..., niệm vấn vương !
Còn gì cho nhau nữa đâu anh
Một ngày rồi bạc mái đầu xanh
Một ngày sẽ kẻ đi, người ở
Có khóc than thêm mộng chẳng thành ...