mùa thu cho em
Em trách anh sao thích làm thi sĩ!
Những bài thơ toàn viết chuyện thương đau!
Để giấc ngủ,em thấy nhiều mộng mị!
Trời bây giờ,tháng bảy có mưa ngâu!!
Trót sinh ra làm kiếp người nhỏ bé!
Mang trong hồn luân lạc thưở ban sơ!
Nhìn cuộc chiến hao gầy thân xác mẹ!
Anh chợt buồn,được em gọi người thơ!!
Tháng sáu giặc về,ba em gục ngã!
Nắng mùa hè,đốt cháy những niềm vui!
Rồi tháng tám,từng trận mưa tầm tã!
Mẹ em buồn,thương nhớ vẫn khôn nguôi!!
Thu năm sau,quê ngoại tràn khói lửa!
Hàng cau già thôi đón gió bình yên!
Làng xóm đó,giờ phân đôi xẻ nửa!
Và hận thù,ngày tiếp nối triền miên!!
Chứng tích đó,hằn sâu vào trí nhớ!
Còn đường nào dẫn lối tới tình yêu?
Anh cũng biết,hồn em đang rộng mở!
Sang Thu rồi,tròi bỗng nhuốm cô liêu!!
Tháng mười anh đi,mong trời bớt rét!
Cho sân trường đừng lạnh bước chân em!
Kỷ niệm đó,hết rồi thương với ghét!
Mùa Thu này,anh nói tiếng yêu em!!!
Tiền Giang