cám dỗ.
Ta thay vào đó đèn lồng!
Cõng Em bằng gió, ôm bồng bởi mây.
Chạm tay vào tháp Liên đài,
Bồ đề nghiêng bóng, hạt tràng vỡ bay.
Ta về thơ rượu cân đai,
Mặc vào áo mảo, chốn nầy thay tên.
Thuyền hoa chuyển bến rời sông,
Trăm năm mối chỉ, ngược dòng xe duyên.
(Đến về một cõi, tự lòng ý thiên).
Vào đây, có kẻ làm khuấy động,
Cám dỗ thiền Tâm, ước niết bàn.
Chiếc lá vàng rơi, quét mỗi sáng
Chiều về, mùa cuối cũng là đông.
Quanh quẩn khẻ nhìn, sao trống vắng?
Ta về hiu hắt, gió bâng khuâng.
Phải chi thượng đế, đừng cho khổ!
Thay đổi trầm luân, nhánh suối thương.
Cơn gió nào mơn, Tâm lay động?
Ta về ngắm lại ở dòng sông,
Phù sa đỏ(tựa) máu chuyển trong tim,
Còn đôi chân, vẫn phải đuổi bóng.
Có lần hỏi? tìm gì trong mộng!
Vu vơ, Em bảo: Kiếp vợ chồng.
Làm sao? Có thể được qua khỏi?
Hoặc là, đừng vương vấn chờ mong.
Anh nhủ, cuộc đời phải (luôn) hy vọng,
Gió trăng trêu ghẹo ở khung mành,
Mai đây, hờn dỗi rời xa cách,
Đợi nắng thiên trù, mang ra hong.
Nguyên Hoang
2 ngàn 10