phù vân
Đoá hoa đôi em tặng tôi
Một chiều xa lắc... trên đồi mênh mang
Cánh khô. khô sắc úa vàng
Nhuỵ khô , khô cả mộng vàng ngày xuân
Xót xa một kiếp phù vân
Sắc hương là thế... Tuổi xuân ơ hờ
Tình em khi ấy như mơ
Lòng tôi day dứt đến giờ còn đau
Tháng ngày vội bước qua mau
Em đem mộng ước ban đầu... sang ngang...
Bỏ quên hoa héo nhỡ nhàng....
Tôi đem quá khứ “hoá vàng”... thành thơ
Ước gì chỉ sống trong mơ
Ước gì tôi mãi ngây thơ... mộng đầu
Ước gì đừng gặp lại nhau
Để cho dĩ vãng phủ mầu thời gian
Tiếc thay một kiếp hoa tàn
Thương thay một khối tình oan lỡ làng...
SONG DUỆ