lời buồn tháng tư
Mây giăng chiều tháng tư còn lơ lửng
Nhạt cung sầu gió vẫn mãi quẩn quanh
Mưa nằng nặng chẳng chút buồn rớt hột
Cánh đồng thơ khô xác cỏ mong manh
Nhẹ như tơ len vào trong sợi nắng
Lay hồn người bằng bài hát không tên
Tháng Tư năm này - tạo hoá bỏ quên
Nơi phím đời khô đành hanh cắn đắng
Đêm tháng tư đêm trơ lòng mắt trắng
Gió đi rồi trong giấc ngủ thiên thu
Chẳng chút sương trên đỉnh dốc tù mù
Trơ mắt đá cùng vực lòng không đáy
Đêm khoan nhặt ta chừng như chẳng thấy
Ánh nguyệt xưa chìm tận đáy địa cầu
Tình mỏng manh phiêu hốt tận nơi đâu
Mảnh hồn nhỏ vẫn lang thang vô định
Triều Âm 110401