thênh thang
Và một thuở đã vàng tươi sợi nắng
Hôn nhẹ tà, màu áo trắng tinh khôi
Rộn ràng trên vai, nồng đượm mắt môi
Ngỡ như sẽ suốt đời không phai mất .
Và một thuở gió ngọt ngào hương mật
Thổi mơn man làn tóc rối đường tơ
Cho hồn anh nao nức khoảnh trời mơ .
Con tim nhỏ tình dại khờ_ em ước !
Nắng tháng tư giờ đây còn mà mượt
Nhưng chuyện tình mình giữ được gì đâu ?
Ngoài một dăm kỷ niệm chửa phai màu
Và nỗi nhớ hoài thi nhau đeo đuổi .
Hoa dại vàng giữ chân em bao đỗi ,
Làn gió bay về mấy lối thênh thang ...
Tóc nâu
Xin chào anh HN và cảm ơn anh hàng xóm thật nhiều thơ và ảnh nha, TN mới đi về nên chỉ lượm được có bấy nhiêu chữ ...
Cho anh nhớ…
Gío vẫn thổi
mang cả trời mơ ước
tình vẫn như xưa, đọng mãi tóc nâu phai
sao chẳng ngang, sao chẳng nhớ tới ai
để mưa gió, trên cánh đồng vàng hoa đấy…
Thuở nào mơ, cho tôi cầm tay người ấy
để biết tình em, có cần chuyển ấm sang không
hay là thẹn, làm cho má em hồng
được nghe nói:” Eo ơi, anh sao… thế !”
Thế là thế, sao em hỏi anh “Sao” giữa ngày nắng
Trời còn ửng hồng, khi thấy mình chạm tay nhau
thôi xin em, cứ để yên, đừng bỏ để tình đau
vì trái đất, cũng rất cần hơi em ấm lại
Đời là thế, có những giấc mơ theo mình mãi
chẳng chê đâu, dẫu năm tháng có tàn phai
chỉ xin em, thời gian có một mai
cho anh nhớ: Bóng người mơ muôn thuở ấy…
Hoàng nguyên