sa mạc
Nóng bỏng và cằn khô
giữa lòng cát mênh mông cháy lửa.
Trong sa mạc người đi một nửa
Cho lòng sầu đốt lửa suốt mùa đông.
Mắt vơ vào tìm kiếm một nhành bông.
Sao chẳng thấy chỉ toàn trời với cát,
và nắng,
nóng hỏi,
thiêu huỷ bao niềm tin.
Nghe đâu đây lời kêu gào thảm thiết của những vong linh.
Đã chết, đang chết, hay sắp lụi tàn giữa lòng sa mạc?
Thế là hết một đời phiêu bạt.
Máu anh hùng cạn dần theo từng phút từng giây,
Từng mảnh đời đen tối bủa vây,
người còn lại,
sẽ trốn chạy,
hay đối đầu với lũ ác quỷ cuồng si?
Lựa chọn để làm chi
Khi hai ngã đời đều ngập tràn bóng tối.
Với loài người toàn lời giả dối,
Vào sa mạc linh hồn ta rồi chết, thân ta rồi sẽ bị huỷ dần.
Nhưng thà thế để thoát khỏi cõi phàm trần,
chết với trời đất, với không gian, ánh sáng,
không đen ngòm u ẩm mùi địa ngục,
không bị hành hình bởi những tội lỗi chốn dương giạn.
Ân đức lớn là ngọn lửa trời ban,
Đốt cháy hết những ước mơ quá đỗi,
Sanh tị hiềm, oán ghét,lọc lừa thoát mùi tanh tưởi ,
Để lòng ta còn mãi trắng trong
Như ánh sáng phủ tràn sa mạc mênh mông!
Không gì cả, chỉ là sa mạc
Hoang vắng nhưng không điêu tàn vì nắng bạc,
không có ước cao mộng lớn của loài người,
đưa ta vào hư vô không tiếng khóc tiếng cười,
nằm im đó lắng nghe đời biến đổi,
mở mắt nhìn những bước chân trôi nổi,
sẽ về đâu? về đâu?
Sao không trở về với sa mạc hoang vu,
Để được sống,
được nghe,
và được thấy...
Để quên dần những vết roi sưng tấy,
Như quên dần nỗi cực nhục khổ đau,
làm ta ngã gục, lần vào sa mạc năm nào.
Giờ ta trở thành hạt cát trong muôn vàn hạt cát
Vẫn sống chính mình, chính tấm thân rã nát
Tâm hồn thì cháy rực lửa đau thương
Khi loài người chưa thoát cảnh thê lương
Còn bám víu vào cuộc đời quá ư trần tục
Nó như một thanh gỗ mục
Rồi sẽ bị huỷ dần dưới cả triệu bàn tay,
còn đầy nỗi đam mê, đầy những vết chai.
Nhưng tất cả rồi sẽ hết khi họ tàn hơi thở,
Tay cóng lạnh, trên môi nụ cười không còn nở
Tiếng khóc dài đưa họ xuống âm ty.
Ham muốn đời thường tạo tội lỗi làm chi
Để giờ này phải cam phần nhận lãnh.
Hãy quên đi những cái ngon vặt vãnh
Hãy trở về với hiện thực chúng ta
Đừng mộng mơ ảo tưởng cao xa
Đừng mong đợi cơn mưa về trong sa mạc...
THY BÌNH