viết ở đầu sông
xuân xưa giữa núi đỏ rừng xanh
có gã lang thang đứng một mình
bên bến Tương giang chờ tri kỷ
trao về một nhánh thơ mong manh
thì cũng như là cổ tích thôi
bên sông hai đứa trẻ đùa chơi
bướm hoa ngơ ngác tình khờ dại
nào hay mưa gió vội dập vùi
xa nhau một buổi không hẹn ước
vẫn uống chung dòng nước sông Tương
lạc nhau trong cõi vô thường
cầm bằng một sợi tơ vương cuối trời
tôi ở đầu sông ngóng hư không
em bên bến cuối có hay chăng
mưa nguồn chớp bể còn hò hẹn
một dải Tương giang ngược mấy dòng
bao mùa giông bão đã đi qua
dấu cũ tình xưa tưởng nhạt nhòa
đầu sông lũ quét không ai biết
bọt bèo giạt mấy nhánh sông xa
***
xuân này tôi trở lại đầu sông
thả mấy vần thơ xuống dưới dòng
trôi qua bến cuối không ai nhặt
thơ hát trong lòng biển mênh mông...
Đakbla Kontum, 2000