vấn vương thu vàng
Tiếng cười lộng gió đại ngàn
Phải chăng khỏa lấp ngổn ngang nỗi lòng
Ta_Người vốn chuyện Có_Không
Như thu vừa khởi, mênh mông đất trời
Vịn câu thơ, thắp nắng rơi
Thả buồn giăng mỏng từng lời gió ru
Heo may lạnh buốt tâm tư
Lưng trời lãng đãng mây ưu tư mùa
Với người, nghe chuyện ngày xưa
Trang kinh kỷ niệm chép vừa nét mơ
Thềm hoa tươi thắm giòng thơ
Tưởng nghìn năm nữa chung bờ ta đi
Vậy mà lạc giữa xuân thì
Lạc nhau từ lúc thầm thì tiếng yêu
Bên đời góp nhặt, chắt chiu
Ta_Người tiếc nuối từng chiều viễn phương
Xa nhau, ngần ấy dặm trường
Xa nhau, nên mãi vấn vương thu vàng…