mãnh lực một câu
Hồi hộp khói hải hồ đêm
hiện lên đôi cánh bay hộc tốc về cực miền ký ức
là nơi em thiết gì phải đến
chỉ niềm tiếc nuối con tàu thời gian luôn thám hiểm
những tảng băng đè nghiêng trong lồng ngực trái
trầm tích ánh trăng bật run
nụ hôn tươi rói tình đầu
Là nơi có gã chớm tơ như kẻ ăn mày nhặt của dở hơi
hào phóng giấc mơ hoang dại
lược bỏ nghi thức mọi nẻo sớm mai
không như chú nai con trước rực rỡ dòng sông phập phồng nghi ngại
phá vỡ bản năng tôi từ lời em cơn mưa chiều sũng ướt
Ngày qua
và cũng chính trong đôi mắt lặng im hồ đầy
lừng lững bóng mây
tôi vội vã ngã hồn lên tin cậy
khi đâu đó lộ trình
- em...
- hiện hữu...
Vắt kiệt cùng ngọn lửa niềm yêu
dồn nén ngữ ngôn không vần không điệu
nơi ấy
tôi lại trở về sau niềm tin canh bạc
Nơi ấy...
mãnh lực một câu
ném lên làn khói.
Đ.T.T