lúc bắt đầu mưa
Bóng mây tươm khắp kẽ nứt đêm
nơi giới hạn sự chịu đựng của bức tường câm lặng
một bầu trời mộng du
Sa mạc tên người trang thư cũ
còn đó con lạc đà khát khô và mụ mị
uống ảo ảnh cơn mưa
Những giọt lá từng đánh cắp ánh mắt ướt đen buồn buồn
bao mùa chảy vòm cây tháng chạp
sài giật niềm sông trong từng gân máu
Ngày tháng ra đi trên lối về
bước dài bước ngắn slow mưa Trịnh…
sỏi đá gọi hồn chẳng tạnh khuya
Tầm tả mọt nghiền dột từng cơn khuất khuất
chén cả say có ngọn đèn giãy ướt
thoáng bình yên cũng lắm nỗi ăn mày…
Đ.T.T