Poem logo
Poem logo

người đàn bà - chưa hoá năng..

Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
...
một vị mặn từ khơi xa
đó là cái thức mặn mà của biển
một không gian tận cùng bất biến
chẳng đổi dời là khoảng cách trời mây
khoảng cách ấy là đôi bàn tay
mẹ ấp ủ cho con từ những tháng ngày mẹ đang còn rất trẻ
màu thời gian con lớn lên từ bé
con hiểu rằng nước mắt mẹ mặn hơn vị buồn nằm sâu trong biển
biển bạc đầu ru tình với bờ cát trắng, cát cũng vỡ òa sau đó lại nghiêng nghiêng
tình mẹ bao giờ cũng không đổi - thiêng liêng
người ta nói mẹ mênh mông như trời biển
nhưng có đâu, vì mẹ nhỏ bé lắm mẹ ơi
họ nói rằng mẹ chỉ một trên đời
nhưng con thấy sao nhiều mẹ quá
từ những mẹ hiền thương thương còn trẻ
đến cả mẹ của cuộc đời đã góa bụa màu son
có những mẹ già - mẹ mất những đứa con
hay là mẹ ở cả trong cổ tích
con thấy đời thường vô cùng ngờ nghệch
giá mẹ mênh mông như biển khơi thì mẹ sẽ không quá cô đơn- đằng này - mẹ cứ phải ngồi chìm trong bóng tối
biển mênh mang cho người ta tắm gội
mẹ có làm được gì khi nỗi nhớ dâng cao
mẹ ngồi buồn - và có những vì sao
từ mắt mẹ - lăn lăn và tan vỡ
không giống biển ầm ầm thác đổ
mẹ âm thầm lọt thỏm giữa không gian
biển thênh thang và quá đổi dịu dàng
mẹ cũng thế - cũng dịu dàng hơn thế nữa
có một điều biển không như đốm lửa
và vô ưu chắc biển chẳng nghĩ suy
còn mẹ của con sao cứ gục đầu quỳ
giữa số kiếp – của - người - đàn - bà – chưa - hóa – nắng…

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm