thương anh
Đời người như áng phù vân.
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.*
Chạnh lòng câu nói xót xa.
Vì nghèo nên phải bôn ba đủ nghề.
Vô cư không chỗ đi về.
Mưa đêm gió lạnh não nề thân ai.
Tay làm không kịp hàm nhai.
Học hành một chữ bẻ hai mới là....
Bầy con nheo nhóc quê nhà.
Từng ngày trông ngóng tiền cha gửi về.
Thị thành cám dỗ bốn bề.
Rượu bài cướp giật cả nghề mại dâm.
Người hơn người ở chữ " Tâm ".
Chứ không phải chỗ cái mâm bạc vàng.
Thà mồ hôi chảy thành hàng.
Đổi tô cơm trắng nhẹ nhàng lương tâm.
Đôi mắt lộ rõ quầng thâm.
Nỗi lo sâu thẳm xa xăm thân cày.
Chặng đường phía trước còn dài.
Mong anh dạ đá để mài gian truân.
( Dung Nguyên 6. 2013 )