sầu thiên cổ
Người ấy đi rồi đi thật sao
Trời xanh, mây trắng chợt nghiêng chao
Gió thu chợt thổi buồn vô tận
Chợt thấy mưa bay, chợt nghẹn ngào.
Người ấy chắc không về đây nữa
Ngõ vắng đìu hiu ánh nguyệt buồn
Gió nhẹ đưa qua làn hơi lạnh
Thấm vào sâu buốt nẻo cô đơn.
Góc hẹn ngày xưa giờ yên ắng
Mờ nhạt trăng thề, lạc bóng si
Tiếng rế kêu thương sầu lá mục
Chết cả thu buồn lệ ướt mi.
Bài thơ ta viết cho người ấy
Khắc tại thân cây cuối đoạn đường
Mỗi bận đi về qua lối nhỏ
Bây giờ nhạt dấu ở vần thương
Nhè nhẹ lướt qua kỷ niệm buồn
Khơi dòng lệ đắng lại trào tuôn
Trái tim rỉ máu thời thơ dại
Bất chợt quay về…dấu lạc son.
NgọcThạch
Bài này đã được xem 1413 lần
|
Người đăng:
|
zhao
|
|
|