tưởng nhớ
Tôi trót dại khờ đợi mãi một hình dung
Treo nỗi nhớ vào sợi lòng tơ tưởng
Rồi vui sướng nở nụ cười vay mượn
Đến cuối cùng em cất bước quay đi...
Đêm lạc loài tôi còn lại được chi
Chỉ có nỗi nhớ vẫn cứ hoài âm ỉ
Vần thơ viết vẫn còn chưa ngơi nghỉ
Đâu đấy bóng hình... tôi chẳng thể gọi tên !
Em có về trong nỗi nhớ không em...!
Đêm với tôi ... một lần tim ước nguyện
Cõi lòng tôi em trở về nguyên vẹn
Của một ngày hoài niệm bước chung đôi
Và con đường yêu dấu hóa đơn côi
Không còn em mùa xanh buồn rủ lá
Em trong tôi có lẽ là tất cả...
Chia cách nào hóa đá một con tim !
Có một ngày tôi mãi chẳng còn em
Nỗi nhớ tôi rơi vào trong vực thẳm
Em đã đi về nơi xa ...xa lắm
Con đò chiều sóng vỗ tiễn chân em...
Tôi vẫn còn thao thức mãi cùng đêm
Ghép mảnh tơ vương trong căn phòng quạnh quẽ...
Em đã xa để một lần như thế
Trong đêm buồn tôi khẽ gọi tên em...
Em theo chồng có lẽ đã tìm quên...!
Bài này đã được xem 2040 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|