lặng lẽ nhớ em
Muốn làm gió sao không trở thành gió
Muốn thành mây sao chẳng thể làm mây
Sao tình yêu chẳng có nơi đây
Để cho anh nguyện được sống mãi
Sống với những tháng ngày thơ dại
Buổi yêu thương như giấc mơ chiều
Tan vào mây cũng tan vào gió
Trái tim anh chợt nhớ em nhiều
Anh nhận mình là kẻ nhu nhược
Đã yêu sao chẳng nói cho rồi
Để đêm về cồn cào nỗi nhớ
Nhớ đến em nhớ lắm em ơi!
Anh như kẻ đi giữa lòng sa mạc
Ngó bốn phương mà chẳng biết đi đâu
Bóng dáng em như cuộc sống muôn mầu
Làm cho anh có động lực tiếp bước
Nhưng anh lại chẳng đi tiếp được
Vì anh chẳng dám tiến lại gần em
Anh sợ rằng em quay đi hướng khác
Anh sợ rằng em không muốn bên anh.
Nỗi sợ đó cứ dày vò tâm trí
Khiến cho anh ăn ngủ cũng không yên
Trong lòng anh biết bao nỗi ưu phiền
Nhưng em lại chẳng bao giờ hay được
Anh làm thơ để gửi vào trong gió
Nỗi nhớ em đến khôn siết vô cùng
Mong rằng gió nhắn cho em tình yêu
Mà lâu nay anh vẫn còn giấu kín
Đêm nay bầu trời còn tối mịt
Không có trăng mà cũng chẵng thấy sao
Chỉ có đây một nỗi khát khao
Khát khao được em yêu mãi mãi
Bài này đã được xem 2100 lần
|
Người đăng:
|
Thảo Lâm
|
|
|