nhớ con gái
Đỗ Quyên sao sớm trổ bông
Nhớ thương con gái quê chồng xa xôi
Sắc hoa ngày ấy bồi hồi
Thắm màu xác pháo gởi lời theo con
Một trông, hai ngóng mỏi mòn
Nghe chừng phố núi vẫn còn rét căm
Quê mình nắng gió quanh năm
Con về xứ lạnh đêm nằm có yên ?
Có nghe lời sóng chung chiêng ?
Có nhớ lời mẹ ngọt miền ca dao ?
Đại ngàn cây lá lao xao
Sương rơi lành lạnh lắng bao nhiêu tình
Dẫu rằng chẳng phải quê mình
Nhưng con lại được hoa xinh người cài
Bên con ấm một bờ vai
Để con gối mộng tương lai cuộc đời
Nhà mình có dịp về chơi
Nơi con đã chọn nhà người trăm năm
Xa chi cũng một trăng rằm
Thương con vẫn thuở còn nằm nôi đưa