thương phế binh
Vì nghe tiếng gọi của quê hương
Anh bỏ phần thân ở chiến trường
Tiếng sấm còn vang quả đạn thù
Tạch tè súng nổ giữa đêm sương
Anh đã trở thành thương phế binh
Quên đi dĩ vãng một thân hình
Chàng trai tuấn kiệt nhiều thương mến
Giữa bầy thiếu nữ mắt môi xinh
Chiến chinh cướp mất người anh yêu
Chuyến xe lăn bánh giữa buổi chiều
Trúng phải bãi mìn bên phía địch
Xác sơ tan tác mộng quê nghèo
Thương thay nước mất khúc nhà tan
Đồng đội bên anh phải rã hàng
Non nước không còn chinh chiến nữa
Bao người khổ ải chịu lầm than
Từ ấy trần ai lăn phất phơ
Một mình cô độc giấc bơ vơ
Không còn chốn cũ nơi nương tựa
Thân trai lam lũ cảnh canh thừa
Đôi mắt ngày nay tựa mù loà
Sống đời sương gió kiếp cầm ca
Hai chân cụt ngắn thường lê lết
Ôi thương phế binh cảnh không nhà
Nước mắt nào rơi rớt cho anh ?
Lệ sầu nào nhỏ cho chiến tranh ?
Cho người trai một thời oanh liệt ?
Mang trong lòng giấc mơ hùng anh
QHNC