biển hồ ( le lac của lamartine - dịch thơ )
Cứ như thế sóng xô về bờ lạ
Trong màn đen vĩnh cửu chẳng quay về
Có thể nào neo một ngày dừng lại ?
Trong thời gian biển cả trải lê thê
Ôi hồ ơi một năm dài đăng đẳng
Bên sóng yêu nàng nhẽ trở về đây
Chỉ riêng tôi thơ thẩn đến nơi này
Ngồi táng đá nhớ xưa em ngồi đấy !
Hồ vẫn réo dưới hố ngầm sâu thẳm
Vẫn gào kêu xói lở cạnh quanh bờ
Gió vẫn reo thổi sóng bọt lan lan
Như ve vuốt bàn chân người yêu dấu
Hồ còn nhớ ? hai thân chiều im lặng
Dạo thuyền xa trên sóng dưới sao trời
Theo tiếng gõ của mái chèo khua động
Thả trái tim theo nhịp điệu biển khơi
Bỗng âm thanh vào bờ rồi vang vọng
Giọng mới quen như thể ở thinh không
Lời nhỏ nhẹ , sóng reo gần thầm lặng
Để nghe em thổ lộ ngỏ cõi lòng ...
Này thời gian hãy ngưng đừng bay vội
Cho chúng tôi tận hưởng phút tuyệt vời
Để tâm hồn lơ lửng chốn chơi vơi
Trong một lúc luyến lưu đầy hạnh phúc
Đã quá đủ những gì làm đau khổ
Nhớ mang đi cho cả thế giới nhờ
Hãy làm ngơ cho ai đang vui vẻ
Khiến người cười sống mãi cõi mộng mơ
Nhưng tôi khấn biết rằng là vô ích
Thời gian thì mặc kệ dẫu van xin :
Đêm ân ái miệt mài đi chầm chậm
Trước bình minh rực rỡ sáng quanh mình
Vậy yêu nhé giữa quãng đời vội vã
Yêu nhanh lên chớ để mãi mong chờ
Cuộc sống này thuyền trôi không bến đậu
Thời gian qua , thân thế hóa bụi mờ !
Thời gian ghen khi ta say tình ái
Trong yêu thương hạnh phúc sóng tràn lan
Qua càng mau ra đi xa mãi mãi
Làm tháng ngày đau khổ nhớ miên man
Vậy là mất một phần hay tất cả ?
Kỷ niệm xưa phai nhạt tự xoá nhoà
Thời gian cho cũng thời gian lấy lại
Có bao giờ hoàn trả hết cho ta ? ( tạm ngưng )
QHNC