khẽ chạm
Đêm hoang dại nửa vầng trăng hoài cổ
Biển mênh mông sóng bạc vỗ mênh mông
Đợi tình nhân trong hoang dại say nồng
Đôi tay vụng, gió thoảng trông xa lắm..
Hương hoa nở gởi cho màn sương thấm
Lá trên cành vương ướt đẫm màn đêm
Em lặng thầm dò dẫm bước chân êm
Cho mơ mộng cứ vẽ thêm rực rỡ
Ngày anh đến em vẫn đầy thương nhớ
Vầng trăng xanh đã rực rỡ màu thương
Lũ dã tràng than khóc giữa đêm trường
Gió thổi nhẹ làn hơi sương mời mọc
Bọt sóng trắng tan mềm trên da ngọc
Nước lăn tăn bôi xóa dọc thân nàng
Lạnh tâm hồn, tóc nát vạt ánh trăng
Ai khẽ chạm một lần chăng có hiểu?....
Trăng cũng tiếc thương thay cho cành liễu
Nhớ núi hồng ao ước kiểu lời ngân
Để đêm đêm dạ cứ buốt sóng chần
Như sông vắng những làn vân gờn gợn
Mây có hiểu cõi lòng ta đau đớn
Trăng ơi trăng sao cứ dỡn trên cao
Lời thơ đây ta mãi cứ thét gào
Anh hãy đến trao dạt dào cảm xúc...
Anh hãy đến cho trăng em cúi gục
Hãy ôm em trong những lúc đau buồn
Đừng để lòng mãi nức nở lệ buông
Đừng khẽ chạm khơi cảm nguồn bất tận...
Bài này đã được xem 1851 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|