có nhẽ
Mùa đã toan vào ngày đông ly biệt
Mắt em buồn da diết cánh chiều nghiêng
Tôi chết lặng để đời mình linh thiên
Bởi trong tôi, bóng em là kinh sách.
Đã triệu lần bên hữu ngạn viễn khách
Mưa trong ngần suối nguồn bỗng hoang vu
Chợt phố núi dăm mảng pha sương mù
Tôi loạng choạng trong tình không tương hỗ.
Em là lá vẫy tầng thông reo gọi
Giếng tịnh tâm lay động chẳng gương soi
Con nai vàng khẩn cầu lời sám hối
Giữa tôi, vực, mây xám, ngựa chân đồi.
Em khác biệt cần chi câu chú thích
Chẳng cố nhân có thể hòa vào nhau
Đời ngờ vực so sánh trước và sau
Nhưng với em âm phúc là ngoại đạo.
Em đã đến và ngày xưa biền biệt
Buồn man dã chẳng là nỗi miễn miên
Câu kệ thiền đưa tâm về trú ẩn
Tôi tần ngần có phải đã yêu riêng ?
H.T.G
17/12/2014