kén lòng
Tự thuở nào Cha gieo hồn con vào cõi rung thần nhạc
Tâm thân con được trao bay bồng bềnh trên đôi cánh hạc
Sóng nhấp nhô, biển đời mấp mô, con bơi vào thác bạc
Sương xoã trắng tinh, ánh ngời tan, mềm trên đầu bạch lạp
Tự nôi nào Cha ru con vào thiên thu những giấc lạ
Chẳng tiết Đông, chẳng chiết Xuân, không biết Thu không tiếc Hạ
Mà muôn trùng cứ thở thơ gọi gieo nhạc vần khai phá
Đáp tàu đêm suốt mấy trống canh say men lời cảm tạ!
Tự buổi nào Cha đưa tay dắt con băng qua vực thẳm
Đáy nghi nan những hố đen hun hút sâu đầy lỗi phạm
Dòng Sông Tẩy nước tinh anh, cửa thiên đàng tay với chạm
Được mọi người dìu bước, vào giữa Lòng Cha nơi Nhà Tạm.
Tự chốn này tay giăng tay giỗ giấc Thi Ca Nguồn Cội
Đồng Xanh Thơ đất An Nam luôn có Cha trong ngày hội
Gió reo vui, mừng đón Thánh Thần, tưng bừng trên muôn lối
Chụng mái đầu vượt tuổi tác lối Thiên Duyên, tình không vội.
Tựa cái kén ruột nhẹ tênh đã thấm tràn mật Thiên Ý
Như chú tằm đã no say Giọt Tình Yêu Ba Ngôi Vị
Cuộn chảy guồng tơ óng ánh vàng một đời Chân-Thiện-Mỹ
Tấm linh hồn xin Cha dệt được tinh tươm thời lưu ký.
Dã Tràng Cát