mưa và nỗi nhớ
Ngày gặp em...anh dệt bao lãng mạn.
Cho cách xa...buồn chán ngấy tâm hồn.
Cơn gió nào...còn quanh quẩn hoàng hôn.
Dâng nỗi nhớ...cho lòng thêm quạnh quẽ.
Tôi về đây...thánh sáu chiều mưa bụi.
Hạ đi rồi...ve chẳng nói yêu đương.
Tít đằng xa...là bão táp trùng dương.
Làm nỗi nhớ...đong đầy chiều hiu hắt.
Mưa gió ơi...xin đừng hung tợn quá.
Hãy hiền hòa...để tình ái lên ngôi.
Mỗi bước xa...là mỗi góp đắp bồi.
Để tình mãi...mặn nồng theo năm tháng.
Tôi viết thơ...giữa vùng mưa giăng kín.
Gửi đến em...trong từng nét gieo vần.
Bao giọt thấm...lem đầy trang giấy trắng.
Là bao tình...nhân bội nỗi nhớ nhung.
Tôi đợi em...bên khoảng trời trống vắng.
Đếm tình mưa...từng giọt lối đi về.
Đoạn đường đời...còn mãi bước lê thê.
Tôi nỗi nhớ...yêu em...người có hiểu?