37 - buồn chi
Ngẩn ngơ … ngơ ngẩn … ngẩn ngơ …
Biết làm chi nữa vào thơ quên buồn
Buồn ơi sao cứ phải buồn
Tự dưng chuốc lấy bồn chồn ngậm cay
Kém đâu! Bởi tại không may
Mà vương ôm hận, trắng tay thiệt thòi
Có trong cái cuộc này rồi
Hiểu người tám lượt bảy thôi không thành
Mong sao cho chóng cho nhanh
Kết xong cái cảnh đua tranh, lo sầu
Buồn làm chi nữa “ông bàu”
Rồi xem ông lại làm đau con người
Người vui, người sướng, người cười
Ông buồn, ông khổ, ông lười, ông than…
1970*