nuối tiếc
Cái bản xưa giờ đây thay đổi quá
Nhà ngói đỏ thay nhà sàn còn đâu
Đưa em về không còn bước chín bậc
Cầu thang tày xưa bố mẹ thành đội
Câu si lượn giờ đây cũng dần mất
Nhạc xập xình đủ thể loại người ơi
Không mượt mà ấm tình như xưa cũ
Người già cười không biết buồn hay vui!
Chiếc áo chàm chia ly ngày xưa ấy
Mang nét đẹp của thiếu nữ vùng cao
Giờ dần mất theo dòng chảy âu hoá
Quần bò mài, áo zen hở mát dạ
Nay về bản thấy em nhỏ ê a
Tiếng mẹ đẻ không còn nói ra nữa
Miệnh chỉ cười he lo, bông rua nhé
Gút bai rồi văn hoá của ngàn xưa!
Lòng thổn thức nhớ cái ngày xưa ấy
Điệu hát ru nuôi lớn tâm hồn con
Nay hiện đại lời nọng nòn cũng mất
Nhạc thâu sẵn giấc ngủ tròn được khổng
Hiện đại hoá rất cần nhưng xin giữ
Nét truyền thống đầm đà của cha ông
Nét riêng đó làm nên một sắc tộc
Hoà nét chung thành van hoá Việt Nam!
Bài này đã được xem 1782 lần
|
Người đăng:
|
Triệu Hiển
|
|
|