thành cổ
Thành cổ soi xưa một bóng mờ
Một đêm trăng nước ngập tình mơ
Người trong quên lãng không còn nữa
Đá kết rong rêu tự bấy giờ
Lịch sử chìm theo niềm nhung nhớ
Cổ thành còn đứng dáng chơ vơ
Nghìn năm soi bóng cùng nhật nguyệt
U hoài tiếc nuối khóc hồn thơ
QHNC