mẹ ghẻ.
***
Chị dữ dằn nên chẳng có ai thương
Ba mươi tuổi mới có chồng - góa vợ
Nhìn thằng bé con chồng như của nợ
Chị hung tàn trên những vết roi mây
Mười tuổi đời như một kẻ ăn mày
Làm quần quật vẫn chưa vừa lòng chị
Có bao giờ chị hài lòng thỏa ý
Khi trái tim người dì ghẻ độc tài
Rồi đớn đau lại giáng xuống một ngày
Mười sáu tuổi nó lìa cha mãi mãi
Chị đuổi khéo " Mày muốn về với ngoại,
Thì đi đi, tao chẳng thiết tha đâu!"
Nó lặng đau trên khuôn mặt u sầu
Khe khẽ bảo - Con sao đành bỏ mẹ!
...!!!
Nấm mồ chồng chôn tâm hồn dì ghẻ
Để lương tri chị trở lại con người
Ôm vào lòng mà nước mắt tuôn rơi
Tha lỗi nhé, đứa con khờ của mẹ!!
______________________________