cố nhân
***
Hai mươi năm ta gặp lại
Một chiều nắng nhạt bên đường
Cúi nhìn, em dường e ngại
Mái đầu tóc điểm màu sương
Đã hai mươi năm biền biệt
Đường tôi muôn nẻo phong trần
Phần em tôi nào có biết
Vui buồn sướng khổ cho chăng?
Cách nhau chưa tròn nửa bước
Mà xa thẳm thẳm, khôn cùng
Mắt cay sao không nói được
Dòng đời phân lối riêng, chung
Chỉ nhìn và nhìn như thế
Như tìm trong đấy muôn lời
Em, tôi vô tình hai ngã
Mênh mông vạn nẻo cuộc đời
Rồi em vội vàng cất bước
Chôn chân tôi đứng vô hồn
Chiều đang chậm rơi xuống phố
Một màu nắng nhạt hoàng hôn
____________________________