sóng đời
Hồn túy lúy men cay đời tặng
Nhấp môi hồng mặn đắng chát chua
Sóng đời lên xuống như đùa
Không miền cảm xúc cày bừa bờ hoang
Đời giáng xuống nỗi oan thất vọng
Đâm vào hồn cửa đóng giấc mơ
Môi cười nửa miệng ném thơ
Đau cùng năm tháng bao giờ quên không ?...
Điêu linh đến mình trong nghĩa địa
Mây khói nhang lơi lã liêu trai
Không may ôm chiếc bóng dài
Cõi đời cuộn sóng tê hai vai trần
Cuồng phong đến những lần tê dại
Buốt chân đời bợt tái dọc ngang
Dòng đời cùng lệ chứa chan
Sóng dồn sóng dập tâm can nát tàn
Tiếng vọng tới lời ca ai hát
Xé rách toang chỉ nát ai khâu
Chân tơ kẻ tóc gió sầu
Phơi trên mái tóc bao lâu nỗi buồn...
Đêm lạnh xuống sương buông gậm nhấm
Đỉnh linh hồn dần thấm hoài nghi
Thời gian lắng đọng bờ mi
Nỗi buồn qúa hạn đem đi chôn vùi
Xin đêm tối chớ vùi dập quá
Mang tả tơi lấp đá lãng quên
Còn gì giữa chốn không tên
Mênh mông sương lạnh đau rền sao khuya
Trong vũ trụ đầm đìa nước mắt
Mọi thiên hà đắng ngắt ruột gan
Đời người bấn nát tro tàn
Chỉ còn ký ức hồn tràn cõi hoang...
Bài này đã được xem 1670 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|