lời tình đong đưa theo gió
Nhìn chiếc lá...lẻ loi về cội vắng.
Nỗi bâng khuâng...ngưng đọng mỗi chiều qua.
Lòng nghẹn ngào...dòng nước mắt tim ta.
Và nhắc lại...một chuyện tình đã lỡ.
Ngày nao ấy...cách đây gần xa lắm.
Đã yêu người...nuôi mộng những đôi khi.
Bao nhớ thương...chất chứa tuổi xuân thì.
Mà đâu nói...để lời yêu qua mất.
Ôi cuộc tình! Một thưở đời đen bạc.
Trách sao người...đã vội có người yêu.
Để cho ta...cay đắng mỗi sớm chiều.
Lời yêu cũng...bồng bềnh theo mây gió.
Rồi cuộc tình...sẽ về đâu hỡi gió.
Lời yêu ta...mi chuyển đến phương nào?
Ta vẫn sợ...những đêm về mách bảo.
Lại âm thầm...những mong nhớ không tên.