sợi hoàng hôn
Hoang hôn chiều rãi sợi xuồng mặt hồ
Sợi gắn bó lòng người con phố nhỏ
Sợi diu ngọt ru hời ngày tháng đó
Sợi niềm vui trong ánh mắt mẹ già
Phía cuối hồ sóng sánh sợi khất xa
Sợi nặng trĩu phong ba ôm tiếc nuối
Sợi dạt lại qua bao ngày bước vội
Lửng thững trôi sợi biệt xứ xa khơi
Ngóng hoàng hôn kiếm lại sợi tình người
Nơi tiềm thức ấm êm từng trú ngụ
Chốn bão tố mơ về nơi ấp ủ
Thoảng gió về trao trả sợi vấn vương
Gió gõ vào tim đá sỏi dặm trường
Ngưng vội vã khi hoàng hôn còn đợi
Dừng lạnh nhạt khi tim còn trăn trối
Nơi thuộc về nắng chẳng khuất vào đêm
Về Hồ Tây ta gom sợi hoàng hôn
Trói thật chặt bình yên ta cất giữ
Trói hết thảy tình người ta cất giữ
Tập nuông chiều theo đôi chữ Quê Tôi...!