đừng là biển
Biển dào dạt đón em về với Biển
Hồn lâng lâng bên sóng nhạc dịu êm
Gió khẽ ru làn tóc xoã vai mềm
Biển thổn thức yêu ngàn năm yêu mãi...
Em hạnh phúc đôi chân trần ngây dại
Buông lả lơi chẳng ngại chút phân vân
Vẽ đôi tim trên mặt cát trắng ngần
Xây đê chắn cho tim đừng tan vỡ
Từng đợt sóng nhấp nhô từng trăn trở
Yêu Biển rồi em sợ phút chia xa
Sợ đại dương cuồn cuộn sóng hải hà
Lúc cuồng vội lúc trầm tư cằn cỗi
Lúc tha thiết khiến em quên mất lối
Hoàng hôn về rực ráng đỏ em say
Chốn xa khơi em với Biển hao gầy
Bạc đầu sóng lênh đênh tình...đắm...đuối...
Anh có biết vì đâu em bối rối?
Bởi một điều Biển chẳng thuộc về ai...
Chẳng bao giờ đơn giản của riêng ai...
Bởi lẽ đó! Anh ơi...! đừng là Biển...!