trăng lạnh
Trăng lờ đờ than thở đêm khuya
Suối lệ tan theo bước lìa
Lúc ấy chữ yêu đều vô nghĩa
Lính hồn đắm duối biển đau thương.
Hỡi gió mây ơi, hỏi có buồn!
Nghe lòng nức nở tựa hồi chuông
Thương ta biết mấy tình bạc bẽo
Trong tiếng yêu – Em nỡ khước từ.
Ôi thôi ước mộng ta thành khói
Lạnh lẽo trời khuya tôi lẻ loi
Riết chặc niềm đau sầu một bóng
Trăng lặng như tờ, đêm thẩn thơ.
(Hữu Nghĩa)
Bài này đã được xem 1255 lần
|
Người đăng:
|
Gió Đông
|
|
|