sầu cô quạnh
Thu buồn lá rụng rớt trôi sông
Nhớ ai mắt ướt nước thành dòng
Thiết tha đau đáu tình trI kỷ
Khắc khoải ngóng mong nghĩa vợ chồng
Gác vắng sương mơ sầu quạnh quẽ
Nhà thưa nguyệt tỏ giấc mông lung
Thu đến tim côi thêm héo hắt
Trăng treo vắt vẻo rọi cô phòng
Vượn hú chim kêu điềm tiễn biệt
Người đi ngày ấy để buồng trong
Gió rét mưa sa chăn chiếu lạnh
Tình hờ lệ nhỏ bóng hình không
Tâm mang lãng đãng thiên thu hận
Hồn vẫn bâng khuâng lòng hỏi lòng
Ai xa xôi đó còn thương nhớ
Một mối chân tình đỏ lá Phong ?
Thời gian đã chảy nào trở lại
Tháng ngày yêu dấu mộng mênh mông
Cùng người năm cũ tình thắm thiết
Xuân hết hạ tàn ... thu lại đông !
QHNC