đông đến
Thu lặng lẽ chuyển về đêm vắng
Gió mồ côi vác nặng mùa đông
Làn mây chuyển vạt sắc hồng
Vạc buồn soãi cáng bềnh bồng qua sương
Ta mãi miết con đường phía trước
Tóc đẫm sương chân bước ngập ngừng
Trời buồn mưa ướt tấm lưng
Dương gian là cõi tinh.. trừng trị thân…
Ai giám nói không cần bươn chai
Hồn ta đây sợ hãi lắm rồi
Mây cao mây vẫn cứ trôi
Vạc bay mỏi cánh thân bời gió đông
Nhìn cánh vạc mắt trông mòn mỏi
Lòng bỗng buồn lại hỏi trời cao
Đời sao cứ mãi bát nhào
Ganh nhau chi mãi lao đao tình đời
Đông lại đến ai mời ai đợi
Cõi lạnh lùng gió tới từng đêm
Thu buồn đông cứ gió thêm
Tâm ta giá lắm chớ nêm, đừng vờn…
Bài này đã được xem 1228 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|