ngu ngơ
NGU NGƠ.
Tự hỏi lòng chắc mình ngu quá đổi.
Giống nòi ta gốc gác có từ đâu.
Núi sông nào in trên đôi mắt thánh.
Đôi mắt buồn khép lại tự lâu rồi.
Trong đêm đen ánh đèn khuya vụt tắt.
Rồi ngày mai trời có rạng bình minh
Người với người lại sống thiếu nghĩa tình.
Họ đâu phải là người giòng tộc Việt.
Tư hỏi lòng bao điều mình chưa biết.
Soi vào gương thoáng một chút nghi ngờ.
Đường đỉnh đầu chia thành hai lối rẽ.
Rẻ bên nào cũng lịm chết hoang mồ.
Đời chìm nỗi, đen trắng quá xô bồ.
Ta ngây ngô, bước chân đi rất vội.
Lòng ngu ngơ không viết nỗi câu thơ.
Bơ vơ quá, trên đường đời lạc lối.
VH.
Bài này đã được xem 1059 lần
|
Người đăng:
|
luu vo
|
|
|