khắc khoải đầu xuân (một đời hoa)
KHẮC KHOẢI ĐẦU XUÂN
Xuân vẫn cợt đùa với gió đông.
Để người con gái đi lấy chồng.
Phù dung một sớm rồi một tối.
Nở tàn một kiếp với hư không.
Bầu trời chẳng xanh cũng chẳng cao..
Mây xám còn giăng mắc đỉnh đầu.
Vườn thu hôm nào còn biêng biếc.
Giờ đã đìu hiu nhuốm trổ ngồng.
Nhật Nguyệt nghìn năm còn lưu bóng..
Ta mấy mươi năm chợt se lòng.
Một sớm sương voan trùm kín mặt
Xuân về rồi đó có như không.
Trời đất muôn năm còn chăn chiếu.
Sao tình nhân thế kém mặn nồng.
Định kiến tị hiềm gây chia cắt.
U mê đày đọa mãi giống dòng..
saumietvuon
MỘT ĐỜI HOA
Nắng xuân rộn rả tiễn mùa đông.
Buồn bả cho anh, em lấy chồng.
Phận liễu giờ đây sang bến lạ.
Tơ lòng đứt đoạn có vui không?.
Người trên mặt đất trời trên cao.
Tương Giang hai đứa ở hai đầu.
Thuyền tình lạc bến người mong đợi.
Chiếc bóng cô đơn lắm nỗi sầu.
Tiếng vọng ngàn xưa còn ẩn bóng.
Tim yêu quặn thắt đến nao lòng.
Hoàng hôn loang tím chiều biển lặng.
Nhớ mãi một người ai biết không?
Tủi phận cho em kiếp má hồng.
Mười hai bến nước bến nào trong.
Tình xưa nở bỏ vui duyên mới.
Nghĩa cũ quên đi lội ngược dòng.
VH.
Bài này đã được xem 1586 lần
|
Người đăng:
|
luu vo
|
|
|