290 - con đi học xa
(Sau khi tiễn Tuấn và Quỳnh đi học ở Hà nội)
Các con đi giấu trong vết chân mình
Khoảng trống vắng của ngôi nhà kỷ niệm
Cảnh sum vầy sẽ trở thành hoài vọng
Vuông sân buồn héo hắt đám rêu lên
Đâu còn nữa ngày mẹ ẵm lòng nôi
Trong lòng bố miệng con cười chúm chím
Tuổi chập chững bi bô dưới mái ấm
Ngõ đi về sớm tối những buồn vui ...
Các con đi hiện gương mặt bùi ngùi
Năm tháng trôi và dòng sông cứ chảy
Ngôi nhà trống ngẹn ngào buồn biết mấy
Nỗi nhớ thương dai dẳng mãi không thôi
Ngược dòng đời tìm về năm tháng xưa
Nóng bức ngày hè, rét lạnh mùa mưa
Mái tranh nghèo hằn thêm bao dấu tích …
Chan chứa trong tim không nói nên lời
Các con đi mãi mãi phía mặt trời
Biết hạnh phúc sao lòng buồn da diết?
Gió heo may màu cô đơn phảng phất
Nhà mình xưa thành cổ tích lòng cha!
21 - 9 - 1997*