341 - tan vỡ
Ôi! Tự nhiên
Ôi! Vầng dương kỳ diệu
Tự vĩnh hằng tôn kính trong tôi
Rong ruổi cuộc đời, lếch thếch muôn nơi
Vào vùng tối sáng bừng lên ánh ngọc
Tôi lang thang theo tình yêu bất tận
Ngày - mịt mờ, đêm - nửa thức nửa mơ
Đời sáng tối làm lòng tôi khuyết lõm
Lát tròn đầy lác đác lá thu xưa
Trái tim lạnh rồi đâu nỗi đam mê
Hun lên tràn đầy lòng cao thượng
Đường nghiệt ngã tình rơi sức lực
Tôi nặng buồn lủi thủi một mình thơ
Đã ngậm ngùi, ngậm ngùi mãi dòng trôi
Lặng thầm. Năm tháng vòng khép kín
Cố với lòng nhuộm lên tươi sắc tím
Thôi lỡ rồi, loang sắc trắng trong tim.
12 - 2000*