353 - nỗi niềm
Có nỗi buồn không nói được cùng ai
Những vô lý tình đời day dứt mãi
Ánh mắt nụ cười ... đêm dài khắc khoải
Họ sóng đôi, hữu ý hay vô tình?
Gom những buồn vào ẩn nỗi đau mình
Không thể trách con sóng vờn bãi cát
Bão đã đi qua ngổn ngang mất mát
Thời gian dần trải thảm cỏ tươi xanh
Thôi chịu thế, tự ru vết thương lành
Trái tim đau, dịu dần lời tự thú
Vết chân trơn nước mắt buồn gột rũ
Ban mai lên tự nhìn rõ con đường.
10 - 2001*