duyên kỳ ngộ
Ta muốn đạp cái đồi danh vọng
Phá tan đi xem bóng cái gì
Lạnh lùng ai để tâm chi
BáC về buốt giá ôm ghì một khuôn
Em cũng đập cái nguồn danh ấy
Ai ôm em nủng nẫy đêm về
Ai ru giấc ngủ sàng xê
Ngâm bài thơ khóc đê mê cõi đời…
Đêm khuya vắng trời ơi buốt giá
Ánh sao băng rơi cả xuống đây
lòng anh cay đắng héo gầy
Nhớ mong một bóng khổ đầy dòng trôi
Quả cau nhỏ ai bôi vôi trắng
Lá trầu xanh cay đắng anh ơi
Trời kia sao lại tráo lời
Cho duyên kệch cỡm đau đôi gót hài…
Bông hoa trắng cắm chai đắp sạn
Hương hoa lài đem đãi mũi trâu
Ai ơi chua xót miếng trầu
Em tôi trôi nỗi đêm thâu buốt tàn…
Em lạnh lắm mưa chan gió rót
Mùa đông ơi xót giọt trăng rơi
Lòng em băng rớt tơi bời
Nhớ anh xa lắm như dời mắc câu…
Em thương nhớ trời sầu sâu lắm
Dập cái đồi ướt đẫm băng tan
Cuộc tình say đắm chứa chan
Kỳ duyên hội ngộ ngọt tràn mi em…
Duyên kỳ ngộ mộng êm gối thắm
Đám băng tan đời tắm sông Hằng
Tình nhân đi dưới ánh trăng
Cái đồi danh vọng ai tranh chẳng màng…
Bài này đã được xem 1898 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|