380 - nói với thơ
Ngày buồn ngồi đứng không yên
Vào phòng lạnh lẽo, ra hiên thẫn thờ
Xuống sân, người lại làm ngơ
Cổng trường vắng ngắt, bơ vơ bóng mình
Thôi đành câm lạnh lặng thinh
Hai tay nâng đỡ ưu phiền từ đây
Trái ngang đâu dễ giãi bày
Ngậm ngùi nhận lấy đắng cay giữa đường
Dập dồn bao sự nhiễu nhương
Lẻ loi đã thế lại càng lẻ loi
Anh xin bình thản em ơi!
Một đời ... anh nguyện một đời yêu em.
5 - 2003*