vầng trăng cô đơn
Ai cũng bảo trăng tròn trăng xinh đẹp
Trăng chỉ là hành tinh giữa mênh mông
Không Xuân-Hạ cũng chẳng có Thu-Đông
Là mảnh đất cằn khô không nguồn sống
Ai cũng bảo ánh trăng vàng in bóng
Thi Sĩ buồn lạc bước giữa rừng thơ
Nhưng trăng tàn rồi sẽ hết mộng mơ
Nếu một ngày Thái Dương không còn sáng
Ai bảo trăng không già theo năm tháng?
Không ưu sầu trong giông tố mây đen?
Không rộn rã khi phố thị lên đèn?
Buồn hiu hắt khi bình minh gọi nắng?
Nào ai biết đời trăng bao cay đắng
Khi muôn đời nhờ ánh sáng Thái Dương
Mong đêm về mới được chút yêu đương
Rồi đơn lạnh khi tàn đêm trời sáng
Ngày chưa đến trăng đã vào quên lãng
Ánh trăng mờ trăng tỏ mấy ai hay
Nỗi cô đơn của một bóng trăng gầy
Tròn hay khuyết đời này ai hay biết?