không tựa
Tháng tư tôi nhớ người
Nhớ nụ cười ánh mắt
Nhớ lời nói đôi môi
Nhớ đôi mắt đen huyền
Tôi nhớ hết không quên.
Giờ còn đâu hỡi người!
Lới thề xưa tan rồi
Người đành buông không cần
Tìm về nơi xa dần
Người bỏ tôi âm thầm
Giọt lệ rơi lăn dài
Nhặt nỗi nhớ tan tành
khép mi lại đau lòng
Đành quên hết đêm ngày
Mình đã sống cho người
Từ đây cứ thôi mình
Tự đi đến chân trời
Ở nơi đó không người
Tôi sẽ quên nhanh thôi.